Có một cô gái tôi yêu - Triệu Vy

Nàng. Đó là cách gọi âu yếm dành cho Triệu Vy của những người yêu thích nàng. Đó cũng là từ tôi thường dùng để nhắc đến nàng. Cũng đã hơn 10 năm rồi, nàng có lẽ là tình yêu lâu nhất của đời tôi.
*For back up purposes 


Tôi không muốn gọi bản thân là fan, và cũng không muốn gọi nàng là thần tượng, ít nhất là không phải là với ý nghĩa hiện nay của những từ này. Trong một thế giới giải trí của những "diễn viên thần tượng" và "phim thần tượng", thì hai chữ thần tượng dường như đồng nghĩa với sự "xì tin", nhí nhảnh dễ thương, sự nổi tiếng chớp nhoáng, và sự quan tâm cũng chớp nhoáng đến thế.

Từ bé đến lớn, tôi có nhiều thần tượng: diễn viên, nhiều ca sĩ, cả nam, cả nữ. Họ đều là những người khiến tôi chỉ quan tâm khi các tác phẩm của họ đang thịnh hành, nhưng rồi dần trôi vão lãng quên trong tâm trí tôi. Năm đầu tiên tôi biết rằng mình đã yêu nàng, tôi cũng không dám tin cho rằng sau đó hơn 10 năm, tôi sẽ vẫn còn yêu nàng, với một tình cảm thậm chí còn mãnh liệt hơn. Tôi không dám tin tình cảm của một con bé 11 tuổi có thể kiên định đến thế. Không phải lúc nào tôi cũng dõi theo từng hoạt động, từng nhịp thăng trầm trong cuộc sống của nàng, nhưng từ lúc đó, trong tôi luôn có một tình cảm đặc biệt dành cho nàng. Mỗi lần tôi nghĩ đến nàng, đó là một sự trìu mến. Có lạ không, có điên rồ không, khi tôi đã dành một nửa cuộc đời để yêu nàng?

Trong nhiều năm, tôi dành tình cảm cho nàng một cách vô tư, không nghĩ ngợi. Nhưng rồi lớn lên một chút, tôi phải hỏi, tại sao? Vì thành thật mà nói, đối với tôi, phim của nàng được chia ra làm ba loại: phim tôi xem và thích, phim tôi xem và thấy chán hoặc không thích, phim tôi chưa xem. Và cũng thành thật mà nói thì hai danh sách sau dài hơn danh sách trước.


Dù hay hay dở, tôi thường đo độ ảnh hưởng của phim đối với bản thân bằng cách phim đó có tạo cảm hứng cho tôi viết về nó hay không. Phần lớn phim của nàng không đủ để thúc đẩy tôi phải đặt tay lên bàn phím và viết cảm tưởng về nó. Giờ nhìn lại, nàng mới làm đúng hai bộ phim thật sự có khả năng làm tôi cảm và nhớ mãi sau khi xem: Hoàn Châu Cách Cách và Đêm Thượng Hải. Tôi không muốn nói rằng tôi ghét tất cả những bộ phim khác tôi từng xem. Đơn giản là chúng không làm tôi muốn xem lại, như Tịch dương thiên sứ, hay Tình nhân kết. Với những bộ phim đó, tôi hiểu tại sao người khác lại thích chúng, tại sao chúng nhận được giải thưởng, nhưng tôi không...quan tâm(!). Những phim khác như Trà xanh hay thậm chí Hoa Mộc Lan , tôi hiểu nàng thấy những yếu tố nghệ thuật gì trong đó, nhưng chúng làm tôi buồn ngủ và khiến tôi muốn tắt phắt TV/máy tính sau chỉ mấy chục phút.


Thật ra tôi không thích nhiều phim của nàng không phải do diễn xuất của nàng không đạt. Không, phần lớn tôi thấy nàng diễn đạt và nhập tâm. Những vinh dự và sự tôn trọng từ những người trong ngành mà nàng nhận được trong suốt sự nghiệp của mình cũng đủ chứng minh nàng là một diễn viên tốt. Tôi không thích nhiều phim của nàng đơn giản vì kịch bản, hay chủ đề, hay một cái gì đó trong bộ phim không thực sự chạm được vào trái tim tôi. Có nhiều phim, vì nàng, tôi rất muốn thích, nhưng cuối cùng lực bất tòng tâm. Nói ngắn gọn là nàng và tôi có khiếu thưởng thức phim quá khác nhau, hay cũng có lẽ nàng chọn kịch bản vì những thử thách về chuyên môn, còn tôi muốn xem phim vì những gì tôi thích.


Phải chăng tôi yêu nàng vì giọng hát của nàng? Không hẳn vậy. Tôi đã nghe hết các album của nàng, và tôi công nhận nàng biết hát. Tôi thích nghe giọng hát đó, nhưng có ít bài làm cho tôi phải trầm trồ, phải dừng lại để nghe. 

Tôi và nhiều người yêu nàng mà tôi biết sẽ thẳng thắn tuyên bố rằng nàng không có khiếu ăn mặc và nhiều khi nàng cũng không quan tâm mình có ăn mặc đẹp hay không (thật ra nàng và tôi có điểm tương đồng ở hai chỗ đó). Đã bao nhiêu lần mà tôi dành ra nửa tiếng đồng hồ để tìm ảnh, chia sẻ ảnh sự kiện của nàng, và những câu bình luận đầu tiên nhận được là, "Nàng hôm nay mặc xấu quá, già quá!" Chúng tôi yêu nàng, rất yêu, nhưng nhiều khi cũng phải đập đầu vào bàn phím vì những bộ đồ nàng mặc trên thảm đỏ. Chúng tôi thừa nhận, đến lúc này, nàng phải cố gắng thì mới có vẻ bề ngoài xinh đẹp, và nhiều khi nàng cũng chẳng thèm cố gắng.

Đến giờ chắc hẳn bạn cũng đang hỏi, vậy tôi yêu nàng ở điểm nào?


Trong một thời gian dài, tôi cũng chẳng biết nữa. Chẳng lẽ tôi hoài cổ đến nỗi cứ phải ngoái mãi lại và yêu nàng vào thời Hoàn Châu?


Điều lạ lùng là câu trả lời đến khi những tin đồn về chuyện nàng mang thai, lấy chồng (hay chưa lấy chồng) ập tới. Chúng ập tới như một cơn bão từ tất cả các nguồn, với những sự đồn thổi khó chịu.


Khi bất cứ một trang web nào liên quan tới giới giải trí châu Á cũng đều bàn về việc "bầu bí chồng con" của nàng, tôi bỗng cảm thấy phải bảo vệ nàng khỏi những lời đồn đại đó, dù một phần trong tôi biết rằng có nhiều khả năng chúng chứa sự thật. Tôi tránh những bài báo tin đồn đó như tránh bệnh dịch; thậm chí tôi còn bảo người khác đừng mang chuyện đó ra bàn tán, vì tất nhiên, đến khi tự nàng lên tiếng, thì đó là những tin vớ vẩn. Tôi bám vào mọi chứng cớ có thể tìm được để chứng minh những lời đồn kia không có thực.


Không phải tôi không muốn nàng lấy chồng, hay vì tôi vẫn còn vấn vương giấc mơ một ngày nàng sẽ đến được bên "Ngũ A Ca" Tô Hữu Bằng. Không, hoàn toàn không. Tôi yêu Ngũ A Ca và Tiểu Yến Tử, nhưng tôi khó chịu với những lời gán ghép nàng với Tô Hữu Bằng (hay bất cứ một ai khác) một cách mù quáng. Tôi mong nàng yên bề gia thất từ lâu rồi, và tôi biết người mang đến hạnh phúc đó cho nàng sẽ không phải là Tô Hữu Bằng. Dù người đó là ai đi nữa, tôi cũng không muốn tin vui của nàng trở thành thứ nuôi sống báo lá cải.


Tôi muốn nghe tin vui của nàng từ chính nàng, và còn hơn thế nữa, tôi không muốn báo chí đề cập tới nó. Tôi thà nàng giữ bí mật đó cho riêng nàng, để tôi không biết, còn hơn nghe nó từ nguồn báo lá cải với những lời đoán mò về cuộc sống riêng tư của nàng. Đó là mong muốn ngớ ngẩn; tất nhiên báo chí sẽ tìm ra và họ sẽ nói và bình luận, rất nhiều là khác. Đó dù sao cũng là một phần mục đích của báo chí. Tôi hiểu vậy, và vì thế tôi tiếc cho nàng, vì nàng không đáng phải chịu sự soi mói đến vậy.


Tôi cố gắng với bản thân để không soi mói vào khía cạnh đó của cuộc đời nàng. Chỉ đến khi nàng lên tiếng về việc này, tôi mới bắt đầu nhận ra tại sao tôi yêu quý nàng đến vậy. Tôi khâm phục bản lĩnh của nàng, cách nàng đối mặt với những khó khăn trong cuộc sống, trong sự nghiệp, trong khi tất cả thế giới đang nhìn chòng chọc vào cuộc đời nàng và đưa ra những lời bình phẩm.


Tính đến lúc đó, nàng đã trải qua những điều mà với một người thiếu bản lĩnh và tài năng hơn, có thể hủy hoại cả một sự nghiệp. Ai có thể cho rằng họ có thể vượt qua một scandal như vụ bức ảnh quân kỳ Nhật của nàng, hay những lời đồn đại về các mối tình tay ba tay tư để có được địa vị như nàng đang có hiện nay trong nghề, và cùng lúc đó có được hạnh phúc trong cả cuộc sống? Tôi khơi lại những ký ức buồn nhất trong sự nghiệp và cuộc sống của nàng, không phải để chỉ trích, mà để nhìn lại và cảm thấy tự hào là nàng đã có đủ sức mạnh để vượt qua những nỗi đau đó để có được ngày hôm nay. 

Điều trớ trêu là, tôi biết những điều này về nàng qua báo chí. Hình ảnh nàng trong lòng tôi là sự chắp ghép của những bài báo, lời trích dẫn, bài phỏng vấn: nói chung hầu hết là những lời báo chí cho là nàng đã nói, và những lời nói của người khác về nàng. 

Thật ra, ai mà biết được ngoài đời nàng thật sự là người thế nào?

Có lẽ Triệu Vy tôi yêu là Triệu Vy trong lòng tôi, khác với một Triệu Vy thật sự ngoài đời. Nhưng điều đó không có gì làm tôi buồn, vì dù nàng có thật sự như tôi tưởng tượng hay không thì bao năm qua, nàng đã cho tôi buồn vui cùng nàng, cũng như cho tôi niềm tin vượt qua những thời điểm khó khăn, buồn bã hay chỉ đơn giản là nhàm chán của cuộc sống. Nàng như nguồn động lực của tôi, vì nếu nàng có thể vượt qua những nỗi đau trong cuộc sống của mình, thì tôi, với những khó khăn nhỏ hơn, cũng có thể vượt qua. Nàng đã hiện diện trong cuộc đời tôi nhiều hơn là tôi ý thức được. Và tôi yêu nàng vì điều đó.